“Trước đây sao ta không nhận ra ngươi lắm lời như vậy nhỉ, đêm đã khuya rồi, mau về đi.”
Chu Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, vừa nói vừa đẩy Lộc Dao Dao ra cửa.
Lộc Dao Dao bĩu môi: “Ta đây là đang nói lý lẽ, ngươi nói xem ta nói có đúng không?”
“Được rồi, được rồi, cái miệng này của ngươi nói đến mức ta nhức cả đầu.”